Tỉnh táo trước tin nhắn “lạ”
Thứ năm - 27/03/2014 22:59
- Đã xem: 1095
Mấy hôm trước, một người đàn ông lạ gọi điện cho tôi, tỏ vẻ ái ngại: “Tôi thương chị là người tốt nên mới nói việc này, mong chị hết sức bình tĩnh. Chị nên quan tâm chồng mình một chút, anh ấy đang cặp bồ với cô Phượng…”.
Mới nghe, đầu óc tôi choáng váng, tôi cố bình tĩnh hỏi lại: “Anh là ai mà nói với tôi chuyện đó?”; “Tôi là đối tác làm ăn với cô Phượng...”, anh ta nói vậy rồi cúp máy.
Thoạt đầu tôi không thể tin nổi chuyện đó vì rất tin tưởng chồng mình, sống với nhau 10 năm chưa bao giờ anh khiến tôi nghi ngờ điều gì. Tôi định chờ anh đi công tác về sẽ hỏi cho ra nhẽ. Nhưng đêm đó, nằm vắt tay lên trán nhớ lại từng chi tiết thì tự nhiên tôi cảm thấy quan hệ giữa chồng tôi với Phượng gần đây đúng là có gì đó không bình thường.
Phượng là bạn thân của tôi từ thời học phổ thông đến giờ, có công việc gì chúng tôi vẫn bàn bạc, giúp đỡ nhau tận tình. Phượng vừa xinh gái vừa sắc sảo, hơn 30 tuổi vẫn chưa chồng, nhưng làm ăn, kinh doanh thì rất giỏi. Thỉnh thoảng Phượng cũng nhờ chồng tôi giúp đỡ một số việc, tôi không nghĩ gì, nhưng sau cú điện thoại ấy tôi thấy mọi chuyện hình như không “vô tư” nữa. Tôi thấy quả là Phượng quá thân thiết với chồng tôi, hầu như tuần nào cô ấy cũng ghé vào nhà tôi một lần (không biết là thăm tôi hay thăm anh ấy?), tuy nhiên, Phượng vẫn biểu hiện tình cảm thân thiết, tự nhiên với tôi.
Có lần vợ chồng tôi ghé qua mời Phượng đi ăn tối thì thấy trong nhà đang có một người đàn ông. Cô ấy có vẻ mất tự nhiên nói là “mình đang tiếp khách”, thế nên chúng tôi không làm phiền cô ấy nữa. Khi đang ăn tối, chồng tôi tỏ vẻ khó chịu nói “Phượng ở một mình mà tiếp khách đàn ông trong trang phục khó coi như vậy là không đứng đắn...”.
Lúc đó tôi cũng đồng tình, nhưng giờ mới nghĩ ra, nếu không có tình ý thì tại sao chồng tôi lại tỏ ra bực tức như vậy? Sau lần đó hình như giữa chồng tôi và Phượng có chuyện bất đồng.
Một lần tôi hỏi Phượng: “Sao dạo này ít qua chơi?”, cô ấy bảo: “Ông xã cậu lắm lúc rất bảo thủ, khó tính, nhiều quan điểm không hợp với mình nên tránh để bớt va chạm. Nhưng mình với cậu thì chẳng có chuyện gì đâu…”.
Lúc đó tôi hoàn toàn tin tưởng Phượng, nhưng giờ nghĩ lại thấy chuyện gì cũng đáng nghi. Có gì đảm bảo là họ “không có gì” với nhau? Hơn nữa, không có lửa làm sao có khói, tự nhiên người ta dựng chuyện ra nói với tôi để làm gì?
Càng nghĩ càng đau. Nếu quả thật như vậy thì dứt khoát tôi sẽ không tha thứ cho hai người đó. Tuy vậy, tất cả vẫn chỉ là phỏng đoán, tôi định giữ kín mối nghi ngờ để theo dõi thêm. Nhưng chính sự bán tín bán nghi này khiến tôi bị dày vò đến mất ăn mất ngủ. Nếu tôi hỏi thẳng chồng, chắc gì anh ấy nói thật.
May mà tôi tâm sự được với chị gái của mình. Tuy chị không thể trả lời câu hỏi chồng tôi và cô Phượng có chuyện gì không, nhưng chị đã giúp tôi xét đoán vấn đề ở những khía cạnh khác mà tôi chưa nhìn ra. Chị nói: Dù người báo tin kia là ai thì anh ta cũng là kẻ không có thiện chí.
Người đó hẳn phải biết rõ cả Phượng, cả chồng tôi, thậm chí biết rõ cả tôi nữa. Cú điện thoại của anh ta có hai khả năng, hoặc vì “ghen tuông”, hoặc để “khủng bố”; đối thủ của anh ta có thể là Phượng hoặc cũng có thể là chồng tôi, và hắn muốn mượn tay tôi để trừng trị một trong hai người đó.
Nếu không vì một lý do đặc biệt thì không ai tự dưng lại “thương vay khóc mướn” (hoặc rỗi hơi) đến mức đi “tố cáo” quan hệ riêng tư của đối tác làm ăn… Nếu tôi hồ đồ ghen tuông tức là đã trúng kế của hắn.
Chị tôi phân tích: Phượng là cô gái xinh đẹp, độc thân, có tài sản, lối sống lại có vẻ “thoáng” thì chắc hẳn cô ấy phải có sức hút nhất định với người khác phái và có nhiều mối quan hệ phức tạp. Đàn ông dễ bị “sa ngã” trước phụ nữ đẹp và sắc sảo cũng không phải chuyện lạ. Tuy nhiên, đến lúc này thì chưa có những bằng chứng rõ ràng về mối quan hệ tình cảm giữa chồng tôi và Phượng. Vì thế, hãy cố gắng tỉnh táo để xét đoán sự việc cho công bằng, khách quan đừng vì nghi ngờ, nóng vội làm hỏng việc.
Lòng vị tha là liều thuốc mà người phụ nữ nên dùng trong bất cứ hoàn cảnh nào, dù biết chắc chồng mình “chao đảo” thì người vợ cũng phải đứng về phía chồng trước tiên mới mong giữ được anh ta và hàn gắn những rạn nứt. Nếu chưa chi đã nổi cơn tam bành, hoặc “cài bẫy” để tìm bằng chứng thì đó là cách nhanh nhất xô đẩy chồng mình về phía tình địch, và chính mình sẽ chỉ càng đau đớn hơn mà thôi.
Chị khuyên tôi hiện nay còn chưa biết chồng mình thực sự có lỗi hay không thì chớ vội “bé xé ra to”, hãy bình tĩnh nói với anh ấy sự thật về cú điện thoại và cùng nhau phân tích tình hình, kịp thời phòng tránh những nguy cơ tấn công của đối phương. Khi mình đã tự tin như vậy thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi!
Nguồn tin: Lao Động Online